12 thg 12, 2010

Sesshoumaru - My youkai ♥


Sesshoumaru có lẽ là nhân vật tuyệt vời nhất của nữ tác giả Rumiko Takahashi. Anh mang trong mình sức mạnh và niềm kiêu hãnh của một youkai hoàn hảo với phong thái đứng cao hơn thiên hạ. Anh là sự kết hợp hoàn mỹ của vẻ đẹp bốn mùa trong tự nhiên: phong, hoa, tuyết, nguyệt


Tự do như gió

Kiêu hãnh như hoa

Lạnh lùng như tuyết

Bí ẩn như vầng trăng

Một vẻ đẹp thật khiến người ta ngưỡng mộ!

Nhưng đấy chỉ là những điều người ta dễ dàng nhận thấy qua vẻ bề ngoài của anh, có thể nói anh là một biểu tượng của vẻ đẹp, sức mạnh và niềm kiêu hãnh. Chính vì thế họ sợ anh, họ không dám lại gần anh, họ luôn giả dối với anh, họ tìm cách lợi dụng anh. Không có ai thật lòng yêu thương anh, thật lòng quan tâm đến anh, thật lòng lo lắng cho anh và thật sự cần anh. Anh là đứa trẻ không ai cần và cũng chẳng cần ai. Anh không biết buồn, anh không biết vui và cũng chẳng biết thế nào là cô độc. Người ta khóc khi người ta đau, người ta cười khi người ta hạnh phúc, người ta tìm đến với nhau khi người ta cô đơn. Đứa trẻ luôn đứng một mình, ngẩng đầu nhìn trời.


Như loài hoa trái mùa, cô độc mà kiêu hãnh…

Anh chọn cho mình con đường là dựa vào sức mạnh để sinh tồn. Nhưng anh càng mạnh thì càng có nhiều kẻ thù, anh càng mạnh thì càng có nhiều mối nguy hiểm, anh càng mạnh thì cuộc sống của anh càng trở nên lạnh lẽo. Chỉ còn là những đêm dài bất tận với ánh trăng bạc, những con đường dài thấm đẫm máu của kẻ thù và của chính anh. Anh vẫn luôn sống như thế qua chuỗi ngày vĩnh cửu của một youkai. Anh là người vô cảm? Có thể vì đâu ai cho anh cảm xúc của một con người? Nhưng tại sao anh lại là người sở hữu thanh kiếm của sự sống, thanh kiếm có thể mang đến hy vọng cho kẻ khác? Và thanh kiếm ấy luôn bảo vệ anh dù anh luôn căm ghét nó. Không giống những sinh vật tự cho mình là thông minh để chỉ nhìn thấy vẻ ngoài rồi đánh giá kẻ khác, thanh kiếm ấy đã nhìn thấu trái tim anh. Anh luôn là những điều mà kẻ khác không thể nhìn thấu ngoại trừ thanh kiếm và cô bé đó.

Như cơn gió tự do hát mãi khúc ca mà chỉ mình mình hiểu

Như bóng tối của trời đêm vô tận điểm xuyết những vì tinh tú

Như biển xanh sâu thẳm mà những đôi mắt nông cạn sẽ chẳng thể chạm tới đáy

Và Rin đã đến bên anh, sưởi ấm những tháng ngày dài bất tận của anh.Không giống như Kagura luôn ngưỡng mộ và khao khát sự tự do của anh hay Sara-hime, người đã bán cả linh hồn cho quỷ dữ vì anh, Rin đến bên anh như một điều hiển nhiên, những người giống nhau sẽ tự tìm đến với nhau để ở bên nhau, để bảo vệ nhau. Cô bé luôn tin tưởng anh vô điều kiện và trong đôi mắt vô tư, trong sáng đó chỉ có “Sesshoumaru-sama”. Có lẽ trên đời này chỉ mình cô bé nói rằng anh có trái tim rộng lượng và tử tế. Thanh kiếm kia hiểu anh bằng những ngoại cảm thần bí. Cô bé ấy hiểu anh bằng sự đồng cảm…Những đứa trẻ không ai cần tự hiểu nhau bằng những gì người khác không thể hiểu. Rin đến bên anh không phải để cầu xin sự giúp đỡ hay tìm một nơi để nương tựa. Cô bé ấy đói khát, yếu đuối bị con người xua đuổi đã tìm đến bên anh, một taiyoukai với sức mạnh hoàn hảo để bảo vệ anh, che chở cho anh. Rin là mặt trời của Sess. Mặt trời sẽ đùa nghịch cùng gió, sưởi ấm cho những cánh hoa, làm tan băng tuyết. Nhưng mặt trời không thể đuổi kịp mặt trăng. Rin vĩnh viễn không thể cùng Sess đi hết chặng đường dài hàng thiên niên kỷ vì cô chỉ là một "ningen". Thời gian luôn là khoảng cách đáng sợ nhất. Mặt trăng ngàn năm cũng chỉ có thể ôm dấu những nỗi cô độc và buồn cái điệu không ai biết đến mà thôi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sesshoumaru-sama! có bao giờ Người tự hỏi bản thân mình thực sự cần gì chưa?



Đã ngàn năm rồi mà sao bước chân Người vẫn mải miết đi tìm lời giải cho mình,trên những con đường chỉ vương bóng hình của gió và tuyết lạnh, lẽ nào Người chưa bao giờ cảm thấy cô đơn?

Người là ai?

Phải chăng chỉ đơn thuần là một youkai lạnh lùng đầy kiêu hãnh, luôn khinh bỉ thứ tình cảm yếu đuối của loài người. Hay là một kẻ cô độc không tin tưởng bất cứ điều gì ngoài bản thân? Không có cảm xúc... không có trái tim...

Ai bảo là một Youkai thì không có cảm xúc?

Ai bảo một người như Seshoumaru-sama thì không biết yêu thương?

Khi sinh ra, chắc hẳn Sesshoumaru-sama cũng mang một trái tim có cảm xúc.Chỉ vì Người đã quá khắc nghiệt với bản thân, vì tâm hồn ấy đã không thể chịu đựng thêm bất cứ một tổn thương nào giống như những vết thương trong quá khứ, cho nên Người khép chặt trái tim ấy, phong ấn mãi mãi giữa mênh mông tuyết phủ để không kẻ nào chạm đến được, và cũng chẳng có ai can đảm đem nó trở về. Sesshoumaru đã chôn vùi trái tim như thế đó...Ở một nơi rất rất xa, nơi mùa đông ngự trị.

Tôi đã nghĩ lớp băng phong ấn ấy là vĩnh cửu.

Sesshoumaru-sama, vì sao Người lại căm ghét Inuyasha đến vậy?

Tôi biết lí do nhưng vẫn chạnh lòng xót xa, đâu đó trong tâm hồn ấy thiếu thốn tình thương, có dùng bao nhiêu lí do để ngụy tạo cho hành động của mình thì Người cũng không thể phủ nhận, đến giờ phút này Người vẫn tôn kính người cha ấy.

Vì không cho phép lòng kiêu hãnh của mình và dòng máu Youkai bị sỉ nhục...

Vì đứa em trai đó là bán yêu, kẻ mang trong mình một nửa dòng máu loài người-thứ sinh vật hạ cấp trong mắt Người....

Hơn tất cả là vì nó đã làm vỡ nát tất cả những hình ảnh oai hùng và đẹp đẽ của người duy nhất Seshoumaru-sama tôn thờ, ngưỡng mộ. Cướp đi cả tình yêu thương đáng lẽ Người nhận được. Có đáng hận không khi người cha ấy luôn giành những ưu ái đặc biệt cho Inuyasha-một thanh gươm vô địch, một tình yêu thương vô hạn...Những gì sama khao khát chỉ là được cha thừa nhận và dành lời khen ngợi cho mình dù là một lần. Nhưng không, Người không thể có những thứ ấy. Thứ Sesshoumaru-sama nhận được là một thanh gươm không thể chém giết, một thanh kiếm cùn vô dụng.

Vì không có được nên Người cướp đoạt, tất cả cũng vì quá kính trọng, quá tôn thờ cha mình. Không hay biết rằng suy nghĩ của người cha lại sâu sắc và ấm áp quá, mãi sau này khi không còn căm ghét em trai, Sesshoumaru-sama mới nhận ra.


Dù thế, tự lúc nào trong cái vai phản diện ban đầu Rumiko-sensei sắp xếp cho người, thật nực cười là Sesshoumaru lại luôn là vị cứu tinh cho nhóm Inu. Nếu thực sự muốn giết Inu, sama đã có hàng ngàn cơ hội. Giết em trai mình ư? trong khi chính Người lại đến để ngăn cản sự biến hóa của Inu.

''Inuyasha, ngươi không biết sợ ta thì ta còn hiểu nhưng chẳng lẽ ngươi không biết đau?''

Một câu thôi cũng đủ để hiểu cái tình của người anh, nhưng bản tính đầy kiêu ngạo lại không muốn thừa nhận:

''Ta có thể giết hắn bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ hắn còn không biết mình là ai thì không đáng để ta giết''

Lần nhóm Inu sa vào bẫy của cốt sương mù, nghĩ lại nếu không có Sesshoumaru-sama thì số phận của Kagome sẽ ra sao? nhóm Inu sẽ ra sao nhỉ?

Sesshoumaru-sama, ai đó đã mang trái tim ấy về bên Người?

Seshoumaru thực sự là một youkai không có tình cảm? Không! Sẽ giải thích thế nào cho sự xuất hiện của Người trước lúc Kagura ra đi...


Cô gái ngồi đó, cô độc giữa muôn trùng hoa với vết thương đang lan rộng, cô gái ấy đau đớn nhìn về nỗ lực của mình,cuối cùng thì cái sự tự do lâu nay cô kiếm tìm là đây ư? Biết rằng cái chết đang gần kề mà sao vần không nỡ ra đi, vẫn cố níu kéo từng khảnh khắc thời gian...

Và rồi...cô thấy...trong sương mù kia bóng một chàng trai hiện ra...

Là Sesshoumaru.

Sesshoumaru, với ánh mắt thương hại, thương hại chứ không phải tình yêu, và như vậy là đủ rồi..

''Cuối cùng...cũng gặp được...''.

Phải chăng chỉ là tình cờ khi Người đến bên cô gái Saruwatari bất hạnh ấy? Tôi biết điều ấy không phải do ngẫu nhiên.Và tôi biết Người đến để tiễn đưa cô, để bày tỏ lòng thương với cô.

Tôi thấy, hình ảnh Kagura dần hòa vào khoảng không bao la...

Tôi thấy, hình ảnh một youkai lặng lẽ...

...lặng lẽ...

Người đã muốn cứu vớt cho sự sống của cô ấy, nhưng không kịp...cho dù có rút Thiên sinh nha, cũng không thể ...

Biết không? Sesshoumaru-sama...

Kagura đã cười mãn nguyện trước khi tan biến giữa muôn hoa và gió. Không sao đâu, sama của tôi ạ, đừng trách mình vì không thể đến sớm hơn...

Vì cô ấy đã hạnh phúc khi ra đi, vì cuối cùng có thể được nhìn Người lần cuối...

Ngưỡi tiễn đưa cô bằng ánh mắt...

Kagura-sứ giả của gió ơi, nếu không thể nhìn thấy đôi mắt ấy nói gì, thì hãy cho tôi nói thay lời vĩnh biệt của Sesshoumaru-sama,


'' Yên nghỉ nhé, làn gió tự do"





Ai?

Nhưng ai đã khiến Sesshoumaru-sama thay đổi đến vậy, trước kia Người chẳng bao giờ hành động như thế, phải chăng từ khi Rin đặt chân vào cuộc sống của Người? Cô gái bé nhỏ loài người, người duy nhất khiến bước chân sama chậm lại, người duy nhất để Sesshoumaru-sama đứng lại để chờ.

Dường như đó là thứ ánh sáng mang trái tim Người quay về.Một youkai luôn khinh bỉ căm ghét con người, lại quan tâm đến một con người.

Phải nghĩ như thế nào đây khi Sesshoumaru-sama quăng đi vũ khí để rồi vội vàng lao đến cứu Rin, và một kẻ không chút khiếm khuyết nào lại mang một yếu điểm cực lớn, đó là nigen luôn đi theo Người.

Rin thực sự có ý nghĩa với Sesshoumaru -sama, có lẽ vì đó là kẻ duy nhất đến bên Người trong những thời khắc khó khăn nhất, hay vì người nhận ra cô bé ấy giống mình. Xuyên suốt Inuyasha, duy nhất một lần Sesshoumaru mỉm cười hạnh phúc, đó là khi Rin sống lại...

Có phải đó là một Sesshoumaru lạnh lùng tôi biết,một Youkai dịu dàng, ôm cô bé vào lòng:


''Tỉnh dậy rồi à?''

Giây phút ấy, có lẽ Người đã tìm ra điều bản thân mình thật sự cần chăng? Điều mà cha Sesshoumaru-sama cũng đã từng tìm thấy và trái tim Người không ngừng chối bỏ.

Có lẽ là tình thương

Giờ đây, trên cuộc hành trình vô tận của Youkai không chỉ là bóng tối và băng tuyết, có một cô gái bé nhỏ luôn theo sát chân Người, sưởi ấm và lấp đầy trái tim cô độc của Sesshoumaru-sama.

Vì sao cô bé ấy lại có ý nghĩa với Người đến vậy?

Vì sao một kẻ luôn khinh ghét con người lại để một Nigen như Rin bên mình?

Tôi đã tìm được đáp án khi nhìn vào gương mặt cô bé, Rin-con người đã mất hết lòng tin nơi đồng loại mình...một con người bị cuộc đời bỏ rơi, bạc đãi...có giống Người không? Một Youkai tàn nhẫn khát máu nhưng cô độc, một Youkai bị cuộc đời bỏ quên...

Chỉ là những đứa trẻ không ai cần

Có giống người không? cô bé đó...

Cho Người một chút ấm áp...

Cho Người một chút cảm xúc...

...một chút yêu thương...

Cuối cùng thì Sesshoumaru đã tìm được thứ mình kiếm tìm, để biết trên thế gian vẫn có thứ để Người quan tâm, để Người quý trọng...

Rin sẽ mãi mãi bên cạnh Người chứ?

...mãi mãi...?


Liệu trên thế gian này, có thứ gì là tồn tại mãi mãi không?

Và trong vũ trụ bao la ấy, có điều gì là không đổi thay?

Tôi đã nghĩ rất nhiều về Rin và Sesshoumaru-sama, về khoảng thời gian của họ, và tôi biết trông chờ vào điều kì diệu nào đây để đổi thay tất cả, để cô bé loài người ấy mãi mãi bên cạnh vị sama của tôi. Cái chất độc mang tên thời gian có thể không ảnh hưởng nhiều đến Người, nhưng còn Rin, chỉ là một con người nhỏ bé chẳng bao giờ chống lại được những tác động của nó. Vòng tuần hoàn ác nghiệt ấy dường như đã an bài cho tất cả các loài sinh vật vốn tồn tại trên thế giới này, sự khác biệt nằm ở vết thương mà nó gây ra.

Rin rồi sẽ trưởng thành và xinh đẹp, cảm nhận được những điều mới mẻ hơn, những cảm xúc mãnh liệt mà tuổi trẻ đem lại...nhưng, không thể mãi tươi trẻ, như cuộc đời luôn có sự bắt đầu và kết thúc, cô ấy-Rin liệu có tránh được vết thương của thời gian không....?Trong khi đối với Youkai vài chục năm chỉ tựa làn gió thoảng qua, Người vẫn ở cái dáng vẻ trẻ trung và phong độ như thế...


Không!

Và nếu, chỉ là ''nếu'' thôi...nếu như một ngày bên Người không còn hình bóng bé nhỏ đó, điều gì sẽ xảy ra cho trái tim Sesshoumaru-sama đây?

Tôi không muốn nghĩ đến, không muốn tưởng tượng về một ngày như thế...Ngày mà trái tim Người một lần nữa hụt hẫng, một lần nữa đau, và rồi Người sẽ lại khép trái tim mình và vứt bỏ nó, như rất lâu về trước...

Không đâu, ngày đó sẽ không đến đâu...

Tự nhủ mình như thế...

Cố gắng nghĩ đến một giải pháp tốt đẹp hơn ...nhưng thật vô nghĩa, vì tất cả câu trả lời nằm ở tương lai, tôi chỉ biết đợi chờ, và hi vọng...

Vì cô gái ấy là duy nhất!

Tôi biết định nghĩa ''mãi mãi'' trong trái tim Rin, và cả trong trái tim tôi nữa. Vượt qua khoảng cách của thời gian, ''mãi mãi'' của Sesshoumaru-sama và Rin là bên nhau trọn đời, là khi linh hồn đã không còn thuộc về thể xác,...'' mãi mãi'' ấy sẽ là trường tồn cho đến khi một trong hai quên mất mình là ai.Tôi biết...cho nên những điều tôi lo lắng đó chẳng còn là vấn đề to tát, vì đã có thứ keo kì dệu kết dính định mệnh Rin và Người...

Người là ai kia chứ?

Tất nhiên là một yêu quái mạnh mẽ quyền năng, là chủ nhân của thanh kiếm phục sinh, kẻ dám đương đầu với chúa tể địa ngục...tất cả những danh từ ấy đều thuộc về Sesshoumaru-sama, là một youkai như thế, lẽ nào Người lại không thể mang lại một cuộc sống vĩnh hằng cho Rin?

Câu trả lời Người đã tìm được qua bao năm tháng, lẽ nào Sesshoumaru-sama lại buông tay rời bỏ? Tôi hiểu cá tính ấy, vị sama của tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ không bao giờ buông tay.

Bởi Rin là duy nhất, kẻ duy nhất có thể lay động Người...

Cởi bỏ vẻ ngoài sắt đá ấy, tôi cảm nhận được trái tim Người đang đập. Có những lúc cảm thấy thương Sesshoumaru-sama, thương tuổi thơ chẳng được quan tâm, thương trái tim băng giá, thương tháng năm cô quạnh của Người. Nhưng Rin đã đến, trao cho Người những thứ quý giá, ánh sáng và hi vọng.

Bởi nếu không có Rin, thì đã chẳng có một Sesshoumaru của ngày hôm nay, đã chẳng có một người như tôi, kẻ dại khờ đem lòng yêu Người nhiều đến thế.


Tôi yêu thích Sess ngay từ khi bắt đầu đọc Inu.

Anh đã từng làm nhiều hành động sai trái, bàn tay anh đã nhuốm máu nhưng tôi nghĩ đó là vì anh cô độc, anh không nhận được đủ tình yêu để lấn áp đi tên yêu quái trong con người anh.

Trong mắt tôi, anh đáng thương hơn là đáng trách. Anh sinh ra trong một gia đình đầy rối ren, mâu

thuẫn và không có đủ tình yêu thương. Hành trình của anh chìm trong biển máu, anh ko có ai làm bạn,

ko có người thân ngoài tên tiểu yêu trung thành vẫn đi theo anh.

Rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Rin đến với cuộc đời anh, cô bé cứu anh thoát chết nhưng đồng

thời cũng đc anh trao cho một cuộc sống mới. Rin đi bên cạnh anh, nhẹ nhàng và ấm áp trong cái thế

giới yêu ma tàn khốc.


"Ta là gió... gió phải được tự do..."


Nếu đã đọc Inu và là một fan cuồng nhiệt của Sess, chắc hẳn bạn cũng như tôi, đều không thể quên đc

Kagura, một người con gái quan trọng trong cuộc đời của sess. Cô là một phân thân của Naraku, bị

cầm tù về thể xác và tâm hồn nhưng Kagura chưa bao giờ đánh mất trái tim của gió, trái tim luôn khao

khát tự do, hướng về “vùng đất hứa” của một ngày nào đó… Gió là một trong 4 nguyên tố lớn của

thiên nhiên, “gió vô hình vô săc chỉ có thể nhận thấy qua sựu lay động của cỏ”, gió luôn chưa đựng

điều bí ẩn chẳng bao giờ có thể khám phá… và Kagura-sứ giả của gió, một cô gái xinh đẹp mặc

Kimono và có tính cách mạnh mẽ đã đem lòng yêu Sess- sama. Dường như quyền lực to lớn của

Naraku cũng không đủ để giam cầm những cảm xúc trong sáng của một cô gái. và trong những giờ

phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn tìm đến anh, tìm đến một cái chết nhẹ nhàng và thanh thản:

"Trước khi chết, ta muốn nhìn thấy Sesshoumaru lần cuối. Chỉ vậy thôi…”

Cô đc sinh ra và không thể quyết định một cuộc đời, nhưng cô được chon cách kết thúc một cuộc

đời, và đó là ở bên cạnh sess- sama.

Tình yêu của Kagura dành cho sess là không thể bàn cãi nhưng còn tình cảm mà sess dành cho cô và

Rin đâu mới là tình yêu thì vẫn là một ẩn số.

Rất nhiều bạn cho rằng, đối với Kagura, Sess chỉ có sự thông cảm, còn đối với Rin cũng chỉ là tình

anh em thuần túy. Nhưng đối với cá nhân tôi, sức mạnh to lớn có thể lấn áp một con quái vật chỉ có

thể là sức mạnh của tình yêu. Anh đã không còn giết người như một con yêu quái khát máu kể từ

ngày anh gặp Rin, anh bắt đầu biết đau đớn trước khi mất mát một ai đó. Và anh đã đau khi Kagura

chết.

Và vào cái ngày anh đến tìm mẹ mình, khi Rin dường như đã chết hoàn toàn, tôi như cảm nhận được

cảm xúc bùng nổ trong con người anh. Đúng như mẹ anh đã nói, anh không còn là mình khi biết Rin

đã chết, đó là sự bất lực của một người đàn ông khi không bảo vệ được người con gái mà anh ấy yêu

_ đó là điều mà tôi cảm nhận đc_ tôi đã khóc. Nếu so với những tập đầu thì Sess bây giờ thật yếu

đuối, anh đã khụy ngã khi biết Rin chết. Từ bao giờ Rin đã là chỗ dựa tinh thần cho anh, là nơi anh tìm

thấy những gì bình yên nhất trong tâm hồn mình.

Tôi đã từng hỏi mình nhiều lần rằng, đối với Sess, anh dành tình yêu cho Kagura hay là Rin. Nhưng

điều đó dường như không quan trọng bằng việc anh đã thay đổi, trong con người anh đã có tình yêu,

anh biết yêu thương và bảo vệ những người xung quanh anh, dù bản tính tự cao của anh ngăn anh

thừa nhận điều đó, nhưng những hành động của anh thì lại chứng minh điều ngược lại. Từ nay trở đi,

trên còn đường đời bất tử, anh sẽ không còn cô độc nữa.

Đó chỉ là một trong ít những điều mà tôi cảm nhận đc từ Sess-sama nhưng cũng đủ để các bạn

cảm nhận được tình yêu và sự kính trọng của tôi dành cho Sesshoumaru-sama


Sesshoumaru _ người anh hùng bất tử trong lòng tôi_
  
   Bức thư của Sess
...gửi đến Rin!!
Dù có là năm năm, mười năm, hai mươi năm... một trăm năm, một vạn năm, ta vẫn gọi em là “cô bé”. Em có giận ta không?
Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… cho đến tận cùng của ngày tháng ta trong vũ trụ này, ta vẫn muốn gọi em như ngày đầu tiên ấy. Em có còn thuộc về ta không? Cho nên, em- cô bé- hãy ngồi lại đây bên ta.

Không, ta sẽ không nói gì đâu. Ta vốn là kẻ không biết diễn đạt những gì mình nói thành những ngôn từ thuận tai người nghe. Và có lẽ em cũng không cần nghe ta nói. Thôi thì cứ nhắm mắt lại, ở đây bên ta.
Và kể cho ta nghe về giấc mơ của em nếu muốn.
Đừng mơ thấy ác mộng để rồi lánh xa ta với những giọt nước mắt, điều đó làm ta cảm thấy bất lực.

Phải, bất lực.
Ta luôn cho mình là kẻ mạnh, nhưng ta không phải là thánh thần.
Nếu ta có sức mạnh của thánh thần, ta sẽ đổi thay qúa khứ, đem những gì đã mất về cho em.
Nếu ta có sức mạnh của thánh thần, ta sẽ cho em mười ngàn điều ước để hạnh phúc luôn ở bên em.
Nếu ta có- chút ít thôi- sức mạnh của thánh thần để bảo vệ em ngay cả trong những giấc mơ… Mà như thế thì em có còn ở lại bên ta? Mà thôi em ạ, ta chẳng phải thánh thần và em cũng chỉ là cô bé. Cứ cười hiền ngoan như thế và nhắm mắt ngủ yên bên ta. Cứ để ta tin giây phút này cho đến vạn năm sau em vẫn cứ ở bên ta. Cứ để ta tin chúng ta đã ở bên nhau từ vạn năm trước, cùng với ánh sáng đầu tiên của Nữ thần Mặt trời tươi sáng thế gian.

Cánh đồng rộng thênh vì em và ta đều qúa nhỏ. Mưa rắc qua chiều đông dịu dàng có lạnh bàn tay em? Ta không nắm lấy tay em đâu. Cho nên em hãy cầm lấy tay ta này, cô bé. Và hãy bước cùng ta qua cánh đồng mưa này với ánh mặt trời trong mắt và nụ cười ngọt như nước suối.

Ta không chờ em đâu nên hãy nắm tay ta thật chặt. Nếu như ta có thể uống được nụ cười em để tin rằng em vĩnh viễn thuộc về ta... Vì em vốn mỏng manh như thế, cười tươi như ngọn cỏ giữa cánh đồng. Chiều đông heo hắt có làm em sợ hãi? Thế thì ta có thể làm gì được cho em? Mưa rắc qua tóc em và làn môi run nhẹ trong hơi lạnh. Ta không ôm lấy em đâu, cho nên em hãy dang rộng tay nắm lấy ta này, cô bé. Cô bé của ta, đừng ngốc nghếch mà đứng yên nơi đó với đôi bàn tay lạnh. Tay ta, áo ta, thân thể ta và cả trái tim ta ở đây này, cô bé. Chỉ cần em muốn, bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho em. Nhưng chiều vẫn buông trên triền dốc, và em vẫn chỉ bên ta lặng im với tiếng thở dài tan nhanh trong sương. Nghĩ cũng lạ, nếu như ta muốn ôm lấy một cơn mưa thì cũng chẳng khó hơn ôm lấy em. Nếu như ta muốn chạm tới một ngôi sao thì cũng chẳng rụt rè hơn khi chạm vào em.

Em là gì nhỉ? Thanh khiết với vành môi hồng để không phải là mưa. Nhảy chân sáo trên những cánh đồng hun hút để chẳng phải là ảo ảnh. Những đêm em dựa vào ta, hơi ấm và hương cỏ trong mái tóc em khiến ta tin rằng em là thực. Nhưng tới khi ta quyết định ôm lấy em thì thế nào bình minh cũng đến. Thế là sao, hở em?

Những lúc như thế này cũng vậy. Khi ta muốn cầm lấy tay em thì cánh đồng đã ở phía xa.
Khi ta muốn đem em đến một nơi không còn mùa đông lạnh thì xuân cũng đã đến bật mở những chồi non tự bao giờ.
Có thể nào khi ta muốn giữ lấy em thì em cũng đã chẳng còn ở bên ta?
Cho nên cô bé với đôi mắt nâu hiền an nhiên như cỏ, hãy ở bên mùa đông ta lâu hơn một chút, một khoảnh khắc thôi để ta giữ nó làm vĩnh viễn, nghe em. Rồi để khi ta lang thang trên những cánh đồng như hôm nay thì ta có thể nhận ra tay ta cũng lạnh nếu thiếu bàn tay em nắm lấy.
Cho nên cô bé với tiếng cười giòn tan như mưa vỡ trong ta, hãy kể cho ta nghe những câu chuyện cổ tích ngô nghê ngốc nghếch được em đổi tất cả đoạn kết lại thành trùng phùng hạnh phúc- Để ta trong một khoảnh khắc thuộc về thế giới của em.

Nơi chỉ có ánh mặt trời và những cơn mưa đi qua cũng dịu dàng tan mất. Nói thật rằng ta không tin có một nơi như thế, nhưng ta thích thế giới đó của em. Cho nên cô bé với ánh nhìn lặng lẽ, hãy đến bên ta và hãy cười lên. Hãy để ta nhìn thấy mình trong đôi mắt trong veo và tin rằng ta là mặt trời trong mùa đông của em. Ta sẽ sưởi ấm được cho em, che cho em khỏi những cơn mưa và sự hiện hiện của ta còn sáng hơn cả sao trời. Mà làm được thế thì ta cần sức mạnh của thánh thần để làm gì nữa chứ?
Cho nên cô bé mỏng manh như sương sớm, hãy nắm lấy tay ta thật chặt. Ta không bao giờ nói đâu- Nhưng kẻ sợ phải mất nhau nhiều hơn có lẽ lại là ta. Ta đã mất em một lần. Ta đã vuột tay em một lần. Ta đã mất em hai lần. Ta đã bắt hụt em hai lần. Cho nên em sẽ không bao giờ mất ta như ta đã mất em. Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… em cũng sẽ chẳng bao giờ mất ta… Cho nên cô bé, giây phút này thôi, ở lại đây để ta quên đi sự phù du của cuộc đời dù em là phù du của phù du vĩnh cửu.

Ngọn cỏ và hạt mưa rơi trong chiều đông sẽ vẫn mãi không tàn phai đi sắc phai tàn. Để cho ta chìm trong ảo mộng của cơn đau miên man suốt một đời một kiếp. Để ta hạnh phúc trong những tàn phai. Người ta nói trời nhỏ lệ khóc cho người. Trời còn có thể khóc, tại sao ta lại không?

Những chiều đông trượt dài trong thoáng chốc, không mưa, chỉ có nụ cười em chông chênh hai bờ sáng tối. Bàn tay em tìm ta lạnh ngắt đôi lúc làm ta giật mình. Đừng em ạ, đừng yêu thương ta vì ta chẳng thể cho em thêm nữa. Ta không thể sống một đời ảo mộng cùng em khi em chẳng ở bên ta. Em giật mình trong nỗi đau qúa khứ ôm lấy tương lai ta thảng thốt. Biết tìm đâu cho em và cho ta bến bờ vĩnh viễn, hả em?
Em ạ, đừng yêu ta. Vì ta chẳng thể yêu em nhiều hơn ta đã yêu. Em ạ, giấc mơ ấy hãy để một mình ta giữ. Dù có là mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm, một kẻ trống rỗng như ta có thể giữ giấc mơ em như mùa đông ủ sâu nhánh cây trong hơi lạnh. Cho nên cô bé ạ, hãy cười cho ta trong suốt mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… hãy khóc cho ta nước mắt trong suốt mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… Đem nụ cười nước mắt trả lại cuộc đời thay cho cả phần của ta. Làm thế vì ta, em nhé. Mười năm, hai mươi năm, một trăm, một vạn năm… tất cả trong phút giây này. Cho nên hãy ngồi lại đây với mái tóc ướt mưa, bờ môi và làn da dẫm hương hoa, những giấc mơ dại khờ trong đôi bàn tay lạnh. Lại đây với ta, tay ta, áo ta, thân thể và trái tim ta đây này, cô bé…

   Seshoumaru...

Người ta nói rằng anh lạnh lùng...
Người ta nói rằng anh nhẫn tâm...
Người ta nói rằng...

Và cả cha anh cũng nói rằng:

"Nếu ta không đưa chúng cho con, con sẽ giết chính cha của mình sao?"

Lần đầu, nghe câu nói này tôi đã giật mình. Lần thứ hai, thứ ba nghe đến nó thì tôi lại muốn khóc. Một người cha lại có thể nói với con mình như thế...


Đứa con đó đã làm gì?


Đứa con đó nó làm tất cả chỉ vì muốn vượt qua cha mình, có thể đạt tới tầm vóc của người cha nó kính trọng, tôn thờ đến mức nó có thể bỏ cả cuộc đời để đi theo con đường của ông. Đứa con đó nó kính trọng cha mình đến mức nó dồn tất cả những "sai lầm" của ông xuống đầu những kẻ vô tội, để trong khi tất cả coi thường ông thì nó vẫn kính trọng ông. Ông đã làm những việc mà nó căm ghét, khinh bỉ nhất nhưng nó không thể căm ghét, khinh bỉ ông. Nó vẫn gọi ông bằng tiếng “cha” tôn trọng nhất, tôn kính nhất.

Đứa con như vậy, nếu được cha nó dạy dỗ, bảo ban thì nó sẽ không thể như thế.

Anh cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Một kẻ không ai cần nỗ lực tìm cho mình một vị trí trong cuộc đời này...

Anh đã tìm kiếm vị trí đó trong tim người cha, nhưng anh không thể làm được. Người cha đó không cần anh như anh cần ông ấy.




Một đứa trẻ không ai cần...


Ghét bỏ con người là có tội sao? Giết con người là tàn nhẫn sao?

Thế tại sao con người có thể giết yêu quái, có thể được tung hô, xưng tụng vì những "chiến tích" đó mà yêu quái lại không được phép căm ghét, khinh miệt, giết con người?

Tại sao con người có thể giết chóc vạn vật để sinh tồn, hay thậm chí chỉ để mua vui, trong khi có thể lên án những yêu quái?

Tại sao con người cho mình cái quyền lên án kẻ khác?

Thật sự, tôi chưa bao giờ cho rằng anh tàn nhẫn. Đó là cuộc sống của một youkai, một sinh vật lớn lên trong máu và nước mắt. Người ta chỉ gọi tiếng "ác" khi biết đó là sự tàn nhẫn mà vẫn làm, còn anh thì không coi đó là sự tàn nhẫn.

Con người- khi nấu một bữa cơm, giết đi vài con cá, vài sinh mệnh thì không ai cho rằng tàn ác. Thế tại sao gọi yêu quái là tàn ác?

Con người- bày ra đủ thứ trò chơi tàn nhẫn: đá gà, săn thú, bắn cung, thậm chí là đem tù nhân ra đánh nhau làm trò tiêu khiển. Trong khi yêu quái có qúa lắm cũng chỉ làm như vậy thôi, ai có quyền gọi kẻ khác là tàn ác?

Trong cuộc chiến để sinh tồn, yêu quái phải bước qua xác nhau mà sống. Ai bảo với anh đó là tàn ác? Làm sao anh có thể lựa chọn?

Thế mà chỉ vì vậy, anh bị bỏ rơi.

Cha hy sinh vì họ, cha đem tất cả những gì cha có cho họ, cha làm tất cả vì họ. Còn con...

Con chẳng có gì cả. Ngoài một thứ vô dụng mà con không cần tới.

Cha không cần con.

Một đứa trẻ không ai cần.

Trách nó không biết yêu thương, nhưng có ai cho nó yêu thương? Trách nó tàn nhẫn, nhưng ai cho nó biết thế nào là tình thương, ai cho nó biết thế nào là sự qúy giá của cuộc sống, ai ngăn bàn tay nó lại?

Nó đơn độc trong cuộc đời này tìm cho mình một vị trí, một mục đích để sống. Nó chỉ có một con đường là dựa vào sức mạnh để sinh tồn.

Nhưng nó càng mạnh thì nó càng cô độc, càng nhiều kẻ thù, càng nhiều nguy hiểm, và nó càng trở nên nhẫn tâm, càng khép mình lại.

Nó đẹp đẽ, mạnh mẽ chỉ để cho nó càng nghi ngờ hơn về mục đích những kẻ đến bên nó. Họ cần gì ở nó, họ cần cái vẻ ngoài hay sức mạnh của nó, họ muốn gì?

Một đứa trẻ không ai cần...


Người ta khóc khi người ta đau, người ta quát mắng khi người ta tức giận, người ta buồn khi người ta cô độc. Người ta an ủi nhau khi người ta đau khổ.

Đứa trẻ đứng một mình, ngẩng đầu nhìn trời. Không biết vui, không biết buồn, không biết thế nào là cô độc. Những nụ cười "càng cười càng nguy hiểm", thay vì báo hiệu cho niềm vui hay hạnh phúc mà là sự tượng trưng cho cái chết.

Kẻ mang tên của cái chết mà lại sở hữu thanh kiếm của sự sống.

Và thanh kiếm ấy lại bảo vệ kẻ đó.

Không giống như những sinh vật tự cho mình là thông minh để chỉ nhìn thấy vẻ ngoài để đánh giá kẻ khác, thanh kiếm ấy nhìn thấu trái tim kẻ sở hữu nó.


The heart with so much to give...

Seshoumaru, có phải tự trong thâm tâm anh nhận ra rằng Rin và anh giống nhau?

Những đứa trẻ không ai cần. Không ai yêu thương. Không ai che chở. Cố gắng kiếm tìm cho mình một vị trí trong cuộc đời này.

Những đứa trẻ không biết phải yêu thương ai, và cũng chẳng có ai để yêu thương.


The heart with so much to give...

Nực cười thay, chẳng ai cần trái tim đó của chúng.

So much to give... Nhưng không ai nhận. So much to give... Nhưng chẳng ai cần.

Cô bé đó chưa chịu tổn thương nhiều như anh để trở thành một kẻ khép kín trái tim mình lại, trở thành một kẻ không cần ai... như anh.

Có lẽ, trên đời này chỉ có một mình cô bé đó nói rằng anh có trái tim rộng lượng và tử tế.

Thanh kiếm kia hiểu anh bằng những ngoại cảm thần bí. Cô bé ấy hiểu anh bằng sự đồng cảm...

Những đứa trẻ không ai cần tự hiểu nhau.

Nếu từng được yêu thương, anh đã không từ chối yêu thương. Nếu từng được chấp nhận, anh đã không xua đuổi tất cả để ở một mình. Nếu từng được chăm sóc, anh đã không cô độc. Nếu đã từng được coi trọng, anh đã biết qúy trọng cuộc sống và sinh mệnh.

Cô bé ấy hiểu tất cả những điều mà những kẻ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của anh không bao giờ hiểu.

Cô bé ấy không nhìn anh là một taiyoukai lạnh lùng, nhẫn tâm, xinh đẹp, tài giỏi... Cô bé ấy nhìn anh như những gì anh đã cố che giấu. Một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Chúng ta giống nhau...




Người ta thấy anh xinh đẹp. Người ta thấy anh mạnh mẽ. Người ta thấy anh tài giỏi. Người ta thấy anh là một taiyoukai.
Và người ta không dám bước lại gần anh.

So much to give... Chẳng ai cần. So much to give... Không ai nhận.

Có ai thấy rằng anh cũng có phút giây yếu đuối? Có ai thấy rằng có lúc anh cũng cần sự giúp đỡ? Có ai thấy rằng anh cũng là một sinh vật có tâm tư tình cảm, cũng biết suy nghĩ và yêu thương? Có ai thấy rằng anh cũng cần có sự che chở?

Rin đến bên anh không để cầu xin sự giúp đỡ, không phải để yêu cầu. Cô bé ấy- yếu đuối, đói khát, lo cho mình còn chưa thể- đến để che chở cho anh, để giúp đỡ anh.

Những đứa trẻ không ai cần tự tìm đến với nhau. Tự hiểu nhau bằng những gì người khác không thể hiểu.

Người ta nói rằng anh thay đổi. Người ta nói rằng anh thiện lương dần.

Nhưng thanh kiếm ấy hiểu. Và cô bé ấy cũng hiểu. Trái tim anh là như thế.

To be continue...

10 thg 11, 2010

Khúc ca bi ai!

Là 1 đoạn trích trong tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng :"TẤM VẢI ĐỎ" của Hồng Nương Tử.
Bản thân tôi rất thích chương này và nghĩ nó là 1 đoạn nhấn tạo nên kịch tính cho bộ tiểu thuyết
Sau những dòng văn đầy kịch tính ,nỗi sợ hãi xen lẫn sự hồi hộp ,ghê rợn và kinh dị là 1 câu chuyện tình lãng mạn và cũng vô cùng bi thương .
           Bạn có nghĩ 1 pháp sư diệt ma lại có thể yêu 1 con ma...

                                       Và liệu tình yêu đấy có trở thành hiện thực ,2 người sẽ đến với nhau...?

                                                          Vậy thì sau đây xin bạn đọc câu chuyện đó để tìm lời giải đáp!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 
Chiếc gương quá khứ.

Trong gương dần dần hiện lên con đường Giang Ngạn trong tiết tháng ba.
Mưa bụi giăng mắc không gian. Một gia đình giàu có vừa khóc lóc thảm thiết vừa bê ra một cỗ quan tài. Tiền giấy bay đầy trời càng làm tăng thêm vẻ thê lương cho cảnh sắc ảm đạm này. Người qua đường liếc nhìn rồi bình luận, người con gái đó đúng là mệnh khổ. Mới hai mươi tám tuổi đầu mà đã chết yểu. Nghe nói là do mắc bệnh hiểm nghèo mà chết. Nhưng một người chưa từng bước chân ra cửa sao lại chết vì bạo bệnh kia chứ?
Một người nói: “Nghe nói cô ta bị ma nam bám riết nên mới chết.”
Tuy người đó nói rất nhỏ song vẫn bị ba người ngồi uống nước bên đường nghe thấy.
Ba người bọn họ ăn mặc như nông dân. Một ông già – chắc là bố của hai người còn lại, một nam một nữ. Người con trai trông rất đàn ông, lông mày rậm, mắt to, còn cô gái thì khỏi phải nói – xinh đẹp tuyệt trần. Vẻ đẹp của cô khiến bao người trên đường cứ trố mắt ra nhìn. Người con gái ngượng ngùng mặt đỏ bừng lên, e lệ tựa như một bông hoa đào còn thấm đẫm sương đêm.

Người con trai có vẻ khó chịu; anh nói nhỏ với cô:
- Sư muội à, không phải tức giận làm gì. Huynh sẽ đánh bọn chúng.
Ông cụ can thiệp:
- Đạo nhi, ta đã nhắc con không được gây sự rồi phải không?
- Nhưng bọn chúng cứ nhìn sư muội.
- Hiểu Nguyệt vốn xinh đẹp, đương nhiên làm cho người ta phải chú ý. Chẳng lẽ con muốn móc hết mắt của họ ra mới được à?
Người con trai bị mắng xong, tức tối quét ánh mắt thù hằn vào bọn người háo sắc kia nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa. Ông cụ tiếp tục quan sát hướng đi của chiếc quan tài đằng xa.
Đột nhiên, ông vụt bỏ bát xuống rồi chạy. Hai người liền đuổi theo sau. Trong lúc hoảng loạn, người con gái vẫn không quên trả tiền cho người bán nước đậu.
Ông già lướt về phía trước, nhanh như một luồng gió. Hai người cố gắng bám theo sau; sau cùng họ dừng lại trước một chiếc cổng lớn màu đỏ. Trên cổng đề chữ “Thính viên”. Nơi đó vốn là một nhà hát cũ – nơi người ta thường biểu diễn Kinh kịch.
Thời kỳ Dân quốc tuy chính trị loạn lạc, song loạn thì loạn mà chơi vẫn cứ chơi. Số lượng người nghe hát và đi hát rất đông. Và giống như một quy luật, thời thế càng loạn thì người ta lại càng ham vui, bởi không ai biết được ngày mai sẽ thế nào, do vậy mà nhà hát này kinh doanh rất tốt.
Ông cụ cười mỉm rồi nói:
- Chính là nơi này.
Đạo Nhi lên tiếng:
- Sư phụ à, là chỗ này sao?
- Đúng vậy, sư phụ vừa thấy hồn người con gái ấy bay vào đây, do vậy thầy cứ đuổi theo sau. Chính mắt thầy thấy cô ta bay vào. Xem ra, lại là một cô gái si tình, đã làm ma rồi mà vẫn không quên tìm gặp người tình.
Vào thời đó, hầu hết người con gái nào cũng có một người tình trong mộng là những kép hát nổi tiếng. Họ trở thành những kẻ mộng du, lúc nào cũng như mê như say vậy. Vì vậy khi chết đi họ đều mong muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mình là gặp được tình lang.
Ông cụ liền rút bùa giấy ra dán xung quanh cửa rồi cười to: “Rốt cuộc ta đã giam được cô ta ở đây.”
- Sư phụ à, tại sao chúng ta lại phải bắt con ma nữ ấy? Cô ấy có hại ai đâu? – Cô gái không nén nổi nữa bèn lên tiếng.
- Haha, Hiểu Nguyệt à, con ngây thơ quá! Đối tượng mà pháp sư chúng ta cần bắt không phải là cô ta, bởi cô ta chỉ đến đây để thỏa tâm nguyện của mình mà thôi; hơn nữa cô ta còn phải xuống suối vàng để tiếp tục đầu thai nữa chứ. Chúng ta và cô ấy không liên quan tới nhau, ai đi đường nấy thôi. Ta cần bắt là bắt con ma đã làm cho cô ấy chết cơ.
- Thế cô gái ấy bị ma hại chết ư?
- Nếu thầy không tính nhầm thì cô gái đó không phải chết vì bạo bệnh mà bị ma bám riết khi tới đây nghe hát, sau đó chết do cạn nguyên khí. Con ma làm đó lại trốn trong nhà hát này. Được rồi, Hiểu Nguyệt, giờ con đã mười bảy tuổi rồi, đã đến lúc phải hành sự một mình thôi. Sư huynh của con đã làm việc độc lập từ lâu rồi. Nếu cứ không chịu bắt ma một mình thì nhà họ Kha cũng không thể giữ con lâu hơn nữa. Con nên tìm lấy một tấm chồng tử tế, không nên tiếp tục theo cái nghề pháp sư này.
Người con trai dường như không còn kiên nhẫn lâu hơn được nữa, anh hét toáng lên:
- Cha à, sao cha lại bắt Hiểu Nguyệt lấy chồng kia chứ?
Ông cụ lườm anh ta một cái, ông thầm mắng đứa con trai khờ dại của mình:
- Đồ ngốc, ta làm thế cũng là tốt cho con thôi mà.
Người con gái này, lúc nhỏ đã bị bỏ rơi trước nhà họ Kha. Thấy đứa trẻ đáng thương, hơn nữa trông mặt mũi cũng sáng sủa, ông liền quyết định nuôi dưỡng nó. Ông còn dạy cho nó kỹ năng bắt ma; nhưng cô gái bản tính nhút nhát, lại rất sợ ma. Tuy học nghề đã lâu, nhưng chưa bao giờ cô tự mình bắt được một con ma nào. Ông nhận thấy con trai ông có cảm tình với cô gái này nên quyết định chọn chiêu này để ép cô bỏ nghề rồi lấy con trai ông. Song ông không dám nói thẳng ra, bởi cô gái rất bướng bỉnh. Nếu nói thẳng là cô không có năng lực bắt ma, cô gái sẽ tức giận rồi gây họa mất. Do vậy, ông chọn cách này ép cô thấy khó mà tự rút lui. Đúng như ông dự đoán, nghe xong lời sư phụ, cô sợ hãi, tái mét cả mặt, kiếm báu trong tay cô rung lên. Bình thường, cô còn rất sợ bóng tối. Tuy đã cùng sư phụ bắt được rất nhiều ma song cô thuộc loại người càng bắt được nhiều ma thì càng thêm sợ ma. Thế nhưng cô vẫn nhận lấy bùa của sư phụ đưa cho rồi lặng lẽ quay đầu nhìn vào nhà hát tối tăm kia.
Màn đêm buông xuống, cô nghe thấy hai cha con họ cãi nhau ngoài sân. Sư huynh nhất định không cho cô đi một mình và anh ta đang cãi lý với cha.
- Tuy sư muội học nghề đã nhiều năm nhưng thực ra muội ấy chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế. Chuyến này bắt muội ấy đi một mình e rằng lành ít dữ nhiều.
- Con thì biết cái gì? Đến loại ma đào hoa này mà còn không bắt được thì gọi gì là pháp sư thứ thiệt nữa, thà sớm lấy chồng cho xong chuyện.
Hiểu Nguyệt nhẹ cắn môi; cái tính khí bướng bỉnh không chịu thua của cô trỗi dậy. Cô lén cầm bảo kiếm và bùa pháp rồi nhảy qua cửa sổ đi vào nhà hát.
Trí nhớ của cô rất tốt, các khẩu quyết của sư phụ đã dạy, cô thuộc làu làu. Vừa đi cô vừa niệm chú. Lúc này, người đến xem hát đã về hết, chỉ còn sân khấu trống trơn.
Người cô nhẹ như chim yến, chỉ cần lắc mình một cái là đã vào trong vườn.
Vừa tới nơi, cô thấy một cô gái đang ngồi trong góc vườn. Cô ta đang đờ đẫn nhìn lên sân khấu. Hiểu Nguyệt thầm nghĩ nếu vì chuyện bắt ma mà vô tình làm cô ta bị thương thì phải làm sao đây? Thế là cô nhẹ nhàng đi về phía cô gái kia rồi nói:
- Cô à, kịch đã hết rồi, sao cô vẫn còn ngồi đây?
- Tôi còn chờ Giang lang lên sân khấu.
- Giang lang là ai vậy?
- Là Giang Ngạn Hoa, một kép hát nổi tiếng đó! Anh ấy hát vở Nhị Lang cứu mẹ cực hay. Cô chưa nghe anh ấy hát bao giờ à?
Cô gái mê hát kia liền ngâm nga mấy câu.
Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh lo lắng, chỉ sợ tiếng hát của cô ta sẽ làm kinh động đến con ma đào hoa kia. Nó mà tới bất ngờ thì cô cũng khó xoay sở đây.
Cô kia hát mãi rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô liền đứng dậy hỏi:
- Cô cũng thích Giang Lang phải không?
- Đâu có, tôi chưa từng nghe thấy anh ấy hát bao giờ.
- Anh ấy hát rất hay, cô mà xem thì sẽ mê thôi. Không được, không thể để cho cô xem được, chi bằng tôi móc mắt cô để cô vĩnh viễn không thể thấy được Giang lang của tôi.
Cô gái kia liền quay đầu lại. Trong ánh trăng bợt bạt, Hiểu Nguyệt nhìn rõ khuôn mặt cô ta, thấy rất quen nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.
Hiểu Nguyệt bỗng nhớ ra, cô ta chính là người trong bức di ảnh mà sáng nay cô nhìn thấy khi đang uống nước đậu.
Cô lùi lại thì bị vướng vào ghế liền ngã lăn ra. Ngẩng đầu nhìn lên bức màn đỏ trên sân khấu, cô thấy rất nhiều cô gái khác đang treo mình trên đó; cô nào cô nấy cũng trợn mắt nhìn mình.
Hiểu Nguyệt sợ hết hồn. Cô biết chỗ này có ma nhưng không ngờ lại nhiều đến thế. Cô vừa lùi lại vừa cố nhớ các khẩu quyết đã được sư phụ truyền dạy. Con ma nữ kia dường như đã coi cô là tình địch của mình, kiên quyết đòi móc mắt của cô. Tội nghiệp cho cô vừa lùi vừa khua khua bảo kiếm rồi nhắm tịt mắt lại.
Một cánh tay ôm chặt lấy cô. Một mùi thơm dễ chịu lan tỏa.
Cô từ từ mở mắt, hóa ra mình vẫn chưa bị mù. Cô nhìn lên trần, không thấy lũ ma nữ đi giày thêu hoa đâu nữa. Một anh chàng tuấn tú đang cười, đôi mắt dài nhìn soi mói vào ngực cô.
Cô hét toáng lên rồi đẩy anh chàng háo sắc một cái làm anh ta ngã lăn xuống đất. Cô cảm thấy mình hơi quá tay với ân nhân cứu mạng, do vậy cô lí nhí nói: “Cảm ơn anh!” Cô không dám đỡ anh ta dậy mặc dù biết rằng anh ta ngã rất đau, anh ta cứ rên ư ử. Cô cảm thấy hối hận vô cùng liền ôm lấy anh ta để xem tình hình vết thương của anh ta thế nào.
Nào ngờ anh chàng láu cá kia hết rên rỉ ngay, liền úp mặt vào ngực cô như một đứa trẻ. Hít một hơi dài, anh chàng thổ lộ:
- Người em có mùi hương hoa đào, chắc em còn là trinh nữ.
Cô vội buông tay, giận dữ nhìn hắn. Hắn ngồi trên đất, trông thật đa tình. Cô cảm thấy người hắn lạnh toát. Hắn cười nhạt rồi châm chọc cô:
- Con gái con đứa mà nửa đêm canh ba mò vào nhà hát này làm gì?
- Thế anh là người trông coi nơi này phải không? Thôi, tôi không nói với anh đâu, bởi sợ rằng nói ra lại làm anh sợ tới vãi cả ra quần mất. Ngày mai tôi lại tới.
- Việc gì có thể dọa được anh vậy?
Hiểu Nguyệt nghĩ một chốc rồi quyết định sẽ nói cho anh ta hay bởi cô thấy anh chàng này cũng dễ dãi. Cô sợ rằng nếu mình không nói cho anh ta hay thì rất có khả năng anh ta sẽ bị bọn ma nữ kia bức hại mất.
- Anh không nên làm ở đây, chỗ này bị ma… ám đấy.
Nói xong, cô rùng mình vì sợ.
Người đàn ông đó chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì, anh ta còn vặn lại cô:
- Thế sao em lại không sợ, em tới đây làm gì thế?
- Em ấy à? Em tới đây để bắt ma. Sư phụ nói nếu em bắt được con ma hoành hành ở đây thì em sẽ chính thức được làm pháp sư rồi.
Anh ta cười to tỏ vẻ không tin.
- Em? Em mà đòi bắt ma sao? Trông bộ dạng em lúc nãy liệu có bắt được ma không?
Hiểu Nguyệt cay mũi, chạy nhanh ra ngoài. Cô hạ quyết tâm sẽ làm mọi cách để bắt được con ma ở nhà hát này, để anh chàng này thấy được bản lĩnh của cô cao cường đến mức nào. Cô cũng muốn chứng tỏ cho sư phụ và sư huynh thấy mình đã thực sự trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa.
Khi một cô gái vội vàng muốn chứng minh bản thân với một ai thì rõ ràng, cô đã có cảm tình với người đó rồi.
Về tới nhà, cô lẩm nhẩm khẩu quyết siêu độ cho bầy ma nữ đáng thương kia mặc dù họ rất hung hãn. Siêu độ xong thì tốt rồi bởi họ cũng đã hại ai đâu; không nên đuổi đánh họ tới địa ngục để mãi mãi không được đầu thai.
Ngày hôm sau Hiểu Nguyệt ngủ rất sớm. Cô chờ sư phụ và sư huynh vừa ngủ là nhảy vội ra ngoài. Vào tới nhà hát, cô hít dài một hơi, tay cầm chắc bảo kiếm rồi xông vào trong. Không biết lũ ma nữ đã đi đâu hết, chỉ còn trơ lại sân khấu trống trải. Cô vừa đi vừa nhắc mình không được sợ.
Cầm chắc bảo kiếm trong tay, chốc chốc cô lại nhìn lên trên xem có những đôi giày thêu hoa không. Hôm nay nhà hát không có vẻ âm u như hôm trước. Trăng tròn hơn và rọi ánh bạc xuống hồ nước rất đẹp – nơi những người giàu có nghe hát xong đến chơi. Nhìn từ cửa sổ của nhà hát cô thấy những búp sen hé nở trong ánh trăng lên trên mặt hồ. Thật làm cho người ta xao xuyến, rung động.
Tuy Hiểu Nguyệt theo học nghề pháp sư, nhưng cô lại là một cô gái rất ngây thơ, lãng mạn. Nhìn cảnh đẹp mê hồn đó, cô như quên đi thực tại, hòa hồn mình vào những đợt sóng nhấp nhô ánh bạc trên hồ.
Một giọng nói nhỏ nhẹ phảng phất bên tai phải khiến nửa người cô như tê dại.
- Pháp sư lại đến bắt ma à?
Quay đầu lại thấy người con trai đã cứu mình tối qua đang nhoẻn cười, cô nóng bừng mặt. Cả đời cô chưa khi nào đứng gần đàn ông như thế cả. Rõ ràng là anh chàng đó tới trêu cô. Cô hơi ngượng một chút nhưng vẫn cố trả lời mạch lạc:
- Lũ quỷ tối qua đều bị tôi dọa cho chạy mất dép rồi.
- Có đúng thế không? Em cũng lợi hại thật đấy nhỉ!
- Điều đó thì liên quan gì tới anh?
- Đương nhiên là không liên quan rồi. Nhưng bản chất anh nhút nhát. Biết rằng hôm nay thể nào em cũng tới, tuy rằng rất sợ nhưng anh sẽ trốn sau em nhé. Nếu thực sự có ma, có quỷ như em nói thì mình em đối phó với chúng thôi.
- Sư phụ tôi nói rằng chúng tôi bắt ma là để bảo vệ những người đang sống, do vậy tôi sẽ bảo vệ anh. Tại sao anh cứ để tay vào eo tôi thế nhỉ?
- Thực ra, anh chỉ muốn biết số đo vòng hai của em thế nào để còn giúp em may một bộ phục trang biểu diễn. Chúng mình lên sân khấu hát đi! – Anh chàng nhũn nhặn nói.
- Công việc của tôi là bắt ma chứ không phải là ca hát, tôi cần cái thứ phục trang ấy làm gì?
- Dù gì thì em đã tới đây rồi, cũng phải chờ ma đến, vậy tranh thủ lúc này ta cùng vừa hát vừa chờ. Cũng là một cách để giết thời gian ý mà. Sư phụ em dặn khi không có ma thì không được phép hát hò à?
- Điều này…
- Được rồi, đi theo anh! Bây giờ, chúng mình lên sân khấu hát, chỗ nào em không biết anh sẽ dạy cho.
Nụ cười của anh chàng kia như có ma lực vậy, cô ngoan ngoãn đi theo anh ta lên sân khấu. Đứng giữa sân khấu, anh ta làm mặt ma dọa cô rồi chạy tọt vào cánh gà.
Trước đây Hiểu Nguyệt đã từng ngồi dưới khán giả xem hát; thỉnh thoảng cô cũng ngân nga mấy câu nhưng chưa bao giờ cô dám tưởng tượng mình lại có thể đứng giữa sân khấu cả.
Bên dưới khán đài vắng tanh khiến cô phấp phỏng, lo âu.
Chẳng mấy chốc anh chàng kia chui ra khỏi cánh gà, anh ta đã thay trang phục biểu diễn, hóa trang xong xuôi.
Trông anh ta lúc này thật quyến rũ. Cô quay mặt đi, ra hiệu mình không muốn hát. Anh chàng kia bắt đầu cất tiếng hát, tiếng hát của anh làm cô sững sờ. Chưa bao giờ cô được nghe ai hát hay và thê lương đến thế.
Anh ta hát đoạn hoàn hồn trong vở Mẫu đơn tình. Người con gái trong vở kịch sống lại rồi kết thành phu phụ với chàng công tử nọ. Anh ta hát vai nữ nhưng còn hay hơn đào hát rất nhiều. Nhìn vào mắt anh ta, cô đọc được nỗi vui mừng sau khi sống lại của nhân vật nữ và tình yêu mãnh liệt của cô đối với chàng công tử. Niềm vui và tình yêu đó làm con người ta say mê.
Hiểu Nguyệt đứng trên sân khấu, cảm thấy như thời gian đang quay ngược trở lại. Dường như cô đang sống ở một thời xa xôi nào đó. Còn anh ta, cho dù hát ở vai nam hay vai nữ cũng đều hay cả. Hát xong câu cuối trong đoạn kịch, hai người nhìn nhau đắm đuối không nói nên lời.
Rất lâu sau, Hiểu Nguyệt mới thốt lên:
- Anh hát hay thật! Nếu được lên sân khấu, chắc anh sẽ là một kép hát có tiếng đấy.
Người đó cười rồi nhìn cô như muốn nói: “Anh chính là một kép hát nổi tiếng đấy chứ, có điều em không biết đó thôi.”
Hai người cứ tán gẫu bên mép sân khấu. Chờ mãi, nhưng không thấy bóng dáng con ma nữ nào, cô quyết định đi về.
Người con trai tiễn cô ra tới cổng. Cô cứ luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận.
- Anh tên gì?
- Giang Ngạn Hoa. Thế còn em?
- Hiểu Nguyệt, Liễu Hiểu Nguyệt.
Hai người chia tay trong ánh trăng. Đã vào tới hẻm nhỏ, cô vẫn còn nghe thấy tiếng hát của anh. Cô mỉm cười, bước về phía trước. Ánh trăng đẹp quá làm cô xao xuyến.
Một cơn gió nhẹ mơn man khuôn mặt cô.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết. Một bầy chó đang vây quanh một con mèo đen, nó chỉ còn biết sợ hãi kêu cứu.
Hiểu Nguyệt vốn rất sợ chó, định bỏ đi, nhưng nhìn thấy mắt con mèo long lanh ngấn lệ, cô thương quá. Cô liền xông lên phía trước để cứu nó. Bầy chó hung dữ nhảy chồm xông tới. Hiểu Nguyệt liền ôm con mèo lên, lăn tròn trên đất mấy vòng làm thủng một lỗ to trên quần áo. Thật nguy hiểm biết bao! Cô dùng khinh công phóng lên tường. Con mèo run bắn lên trong lòng cô. Bầy chó dưới đất tức tối nhìn cô, dường như chúng đang trách kẻ lắm chuyện. Cô và con mèo cứ đứng trên tường thi gan với bầy chó một hồi lâu.
Lũ chó cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, chúng bỏ đi. Cô nhẹ nhàng đặt con mèo xuống bờ tường. Có vẻ nó cũng biết đã được cô cứu sống nên thè lưỡi ra liếm vào tay cô để cảm ơn. Nó nhanh chóng biến mất vào bóng đêm nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn cô.
Hiểu Nguyệt vui mừng trở về nhà, ngủ một giấc ngon lành. Tuy cô dậy rất sớm nhưng sư phụ đã đi đâu mất. Cô cùng sư huynh Kha Đạo đi lượn phố để mua một chút đồ lễ về siêu độ cho đám ma nữ kia.
Sư huynh đối với cô rất tốt, cô nói gì anh cũng nghe theo. Hai người mải miết đi, rất xa, cuối cùng mệt quá, họ nghỉ chân tại một quán trà. Cô nghe thấy ông già xách lồng chim ở bàn bên cạnh than vãn:
- Kép hát bây giờ chẳng được như xưa, sánh sao nổi với Giang Ngạn Hoa chứ.
- Đúng vậy, Giang Ngạn Hoa là một kép hát thứ thiệt. Giọng hát cũng như cách nhả từ của anh ta đúng là độc nhất vô nhị. Chỉ cần nghe anh hát một lần, rất nhiều cô gái sẵn sàng chết vì anh ta.
- Giang Ngạn Hoa là ai vậy? – Một người còn trẻ hỏi họ
Ông cụ thấy có người quan tâm tới chuyện của mình liền hăng hái trả lời:
- Nói đến tên Giang Ngạn Hoa, lớp người thời chúng tôi không ai là không biết. Lúc đó, anh ta là kép hát số một. Thời đó, mỗi lần tới nghe anh hát, người ta phải xếp hàng dài mấy dặm ấy chứ. Đến màn quây nhà hát cũng bị rách lỗ chỗ do người ta chen lấn nhau để được ngồi nghe nhân vật này hát đấy.
- Sao lớp chúng cháu lại không biết tới kép hát này nhỉ?
- Ôi giời, nói ra thì kép hát này đúng là số khổ; một phần cũng tại anh ta quá tài nên bị nhiều người ghen ghét. Trong một lần biểu diễn, bọn họ đã tráo đao giả thành đao thật. Khổ thân anh ta, lần diễn đó máu me tóe ra khắp sân khấu. Nghe nói lúc đó số lượng các cô gái hâm mộ anh ta tự tử theo nhiều đến mức bằng cả số người trong cái nhà hát này đấy.
- Ông lại nói phét rồi, làm gì có kép hát nào như thế?
- Chàng trai trẻ à, cháu không sống trong thời bọn ông nên không biết đến Giang Ngạn Hoa cũng phải. Anh ta có thể sắm cả vai nam lẫn nữ. Nếu đóng vai nam, anh ta hát rất hùng dũng, có uy, còn đóng vai nữ thì lại si tình nhỏ nhẹ. Đúng là sinh ra chỉ để làm kép hát. Thật đáng tiếc, đáng tiếc!
- Lại có người nói rằng phu nhân nhà họ Lôi thích anh ta, nằng nặc đòi bỏ trốn cùng nên mới gây ra cái họa sát thân đó.
Những người ở bàn đó cứ tiếp tục bàn luận về Giang Ngạn Hoa. Hiểu Nguyệt nghe xong, lạnh toát chân tay rồi lảo đảo ngã xuống bất tỉnh
Lúc cô tỉnh lại trời đã tối, sư phụ và sư huynh đang lo lắng nhìn cô.
- Sư muội, muội yếu lắm đấy. Hôm nay ra phố, đi hơi nhanh một chút mà đã bị say nắng rồi hôn mê luôn. Muội phải nghỉ ngơi nhiều đấy!
- Hiểu Nguyệt à, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải lo việc nhà đâu. Thôi con ngủ đi, bọn ta ra ngoài đây.
Nhìn thấy Hiểu Nguyệt đã tỉnh lại, hai người đàn ông mới yên tâm ra ngoài.
Cô thẫn thờ nhìn về phía xa, lòng căm hận nghĩ tới tay Giang Ngạn Hoa kia.
Hóa ra hắn chính là con ma mà mình phải bắt.
Cô lại quyết tới nhà hát đó lần nữa. Tới nơi cô lưỡng lự hồi lâu, không mở cửa để đi vào.
Lòng cô cứ rối bời, nửa muốn gặp Giang Ngạn Hoa nửa lại thôi. Cô phân vân, cũng có thể người đó chỉ muốn dọa cô nên mới giả danh mình là Giang Ngạn Hoa ,hoặc là Giang Ngạn Hoa vẫn chưa chết thật,.... Tóm lại, cô viện ra đủ lý do để phủ nhận người đó là con ma mà mình phải bắt.
Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào. Bên trong vắng lặng như tờ. Giữa nhà hát là một người ngồi trên ghế tựa. Ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu vào người đó, một người không có bóng. Cô sửng sốt nhận ra đó chính là anh chàng mà cô đã gặp.
Cô muốn quay đầu chạy trốn nhưng lại cố gắng cầm kiếm tiến về phía trước. Tay cô run lẩy bẩy; cô cũng không rõ lúc này cô đang giận, oán trách, đau khổ hay sợ hãi nữa. Bắt được con ma này, cô sẽ trở thành một pháp sư thực sự, và sẽ cứu được rất nhiều người. Sẽ không còn cảnh những cô gái mù quáng chết ở đây nữa. Hơn nữa, đám ma nữ cũng sẽ không lưu luyến chốn này để còn đi đầu thai kiếp khác.
Cô nhích từng bước, từng bước tới gần Giang Ngạn Hoa. Mũi kiếm của cô đã chạm vào người anh ta. Cho dù cố hết sức cô cũng không đâm anh được. Lưng của người đó cứ mờ đi. Cô uất ức trào mước mắt.
Người đó cũng không cần quay đầu lại, hỏi:
- Sao em khóc? Sao không đâm anh một nhát cho xong đi? Chẳng lẽ em sợ rồi à?
- Anh chính là Giang Ngạn Hoa sao?
- Đúng vậy.
Anh quay lại nhìn sâu vào mắt cô.
- Tôi đến đây để bắt anh đấy.
- Anh biết rồi, ngày đầu tiên đến đây em đã nói thế.
- Nhưng tại sao anh lại không giết tôi? Lại còn cứu sống tôi nữa chứ?
Nếu hôm đó anh cứ mặc cho bọn ma nữ giết cô thì hôm nay cô đã không phải đối mặt với tình huống phức tạp này.
Giang Ngạn Hoa bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cảnh đẹp ngoài khung cửa sổ rồi nói nhỏ:
- Em đã bao giờ nếm mùi cô đơn chưa? Một người cứ phải ở mãi một chỗ, một năm, một trăm năm, một ngàn năm. Một phong cảnh đẹp như thế này nhưng lại chẳng có ai ngắm cùng. Một bài hát hay, một giai điệu đẹp không có ai nghe cùng. Em có cảm thấy cô đơn không?
Hiểu Nguyệt lặng im không nói gì. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ phải ở một mình, bởi nếu không có sư phụ thì đã có sư huynh ở bên bầu bạn rồi.
- Em chưa bao giờ cô đơn đúng không? Em không thể biết được cảm giác đau lòng khi mình anh đứng trước một sân khấu dài đầy người, hát những khúc ca hay nhất song chẳng có ai vỗ tay hoan hô bởi họ có nhìn thấy mình đâu.
- Chính vì thế anh đã giết những cô gái kia để họ tới xem anh biểu diễn ư?
- Anh đâu có giết họ. Họ nghe anh hát xong thì vì anh nguyện chết đấy chứ. Anh có giết họ đâu. – Giang Ngạn Hoa giận dữ trả lời.
- Thế nhưng những người đó vì anh mà chết, bởi anh đã hiện hình hại họ tới nông nỗi này.
- Thế thì làm sao? Chính em cũng muốn thu phục anh, muốn giết anh, muốn đẩy anh xuống mười tám tầng địa ngục mà? – Giang Ngạn Hoa càng lúc càng lạnh lùng, anh bắt đầu gằn giọng với cô.
- Tôi, tôi, tôi…
Hiểu Nguyệt bị hỏi dồn dập, cô không trả lời, chỉ lùi về phía sau.
- Em thì sao? Đến kỹ năng sơ đẳng để giết một con ma tầm thường em còn không nắm được? Sao em có thể bắt được anh? Đến cả sư phụ em cũng chưa phải là đối thủ của anh. Năm xưa ông ta có đến bắt anh, may nhờ anh niệm tình trước kia cũng có quen biết với nhà họ Kha, nếu không anh đã sớm tiêu diệt ông ta rồi.
- Anh nói lung tung gì thế? Không có con ma nào lại không bị thu phục dưới tay sư phụ tôi. Anh đang run sợ phải không?
- Ha ha ha…
Một ánh sáng lóe lên, bỗng chốc bảo kiếm trong tay cô đã nằm trong tay Giang Ngạn Hoa.
- Đến giờ em đã biết anh không nói khoác phải không? Em còn chẳng đấu nổi một chiêu với anh thì làm sao giết được anh?
- Tôi quyết không để cho anh tiếp tục hại người nữa. – Hiểu Nguyệt nghiến chặt răng, cô cương quyết nói.
Đột nhiên anh ta biến đi. Góc tường tự nhiên xuất hiện vô số những cánh tay thò ra. Những cánh tay đó tóm chặt lấy cô rồi kéo cô về hai phía. Cô cảm thấy đau nhói tưởng mình đã bị xé làm hai mảnh vậy. Gã Giang Ngạn Hoa lại dựa vào cửa sổ nhìn cô cười nhạt.
- Em hãy cầu cứu đi! Anh sẽ bảo bọn chúng tha cho em.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta rồi vẫn cố giẫy đạp. Càng giẫy đạp, cô lại càng đau. Đột nhiên mặt mũi tối sầm lại, cô bất tỉnh. Tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Mở mắt ra nhìn, cô thấy mình đang nằm trong vòng tay của Giang Ngạn Hoa dưới ánh trăng.
- Em thà chết chứ không cầu xin anh cứu em sao? – anh ta chua xót nói.
Hiểu Nguyệt lạnh lùng quay mặt đi:
- Anh muốn giết cứ giết, không cần lắm lời. Tuy tôi không phải là đối thủ của anh nhưng nếu tôi chết ở đây, sư huynh tôi chắc sẽ tới báo thù cho tôi.
- Sư huynh? Người tình trong mộng của em à? – Giọng Giang Ngạn Hoa lạnh lùng trở lại.
- Điều đó không liên quan tới anh. Nói tóm lại, sư huynh của tôi tốt hơn anh hàng trăm, hàng vạn lần. Tuy anh ấy không biết hát Kinh kịch nhưng anh ấy đang sống sờ sờ chứ không như anh đâu.
Hiểu Nguyệt thấy vai mình nhói đau. Giang Ngạn Hoa dùng hai bàn tay cứng như sắt bóp mạnh vào vai cô, dường như anh muốn bóp vụn cô ra vậy.
Cô thầm nghĩ chắc anh ta tức thật rồi. Cô vội vàng đẩy anh ra rồi vung bảo kiếm đâm vào ngực anh ta. Hiểu Nguyệt kinh hãi tái cả mặt, cô trừng mắt nhìn vào tay mình và vết thương trên người anh ta. Thực ra cô không cố ý bởi cô quên mất tay mình đang cầm kiếm.
Giang Ngạn Hoa cúi đầu nhìn vào vết thương của mình, dường như anh không tin vào mắt mình nữa:
- Em thực sự muốn giết anh sao? – Anh ta chau mày khó hiểu.
- Không… không… không phải vậy đâu, chỉ là… em… giết… – Hiểu Nguyệt lắp bắp nói.
Giang Ngạn Hoa khua tay, một trận gió to nổi lên, thanh bảo kiếm từ từ chảy ra trên người anh ta. Trông anh ta lúc này thật đáng sợ.
Anh vòng tay ôm lấy người cô đang cứng đờ vì sợ, hung dữ há miệng định ngoạm một miếng vào bên phải cổ cô.
Dưới ánh trăng, cổ cô trắng hồng, mịn màng.
Cô chống cự một cách yếu ớt, mái tóc tung bay quật cả vào mặt anh ta.
Anh ta bỏ ý định cắn cô.
Hai người cứ ôm nhau hồi lâu trên sân khấu. Trông hành động đó vừa thân mật lại vừa đáng sợ. Cuối cùng anh đẩy cô ra rồi nói:
- Em đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa! Bởi em không thể giết anh được, còn anh cũng không thể bị giết chết đâu. Đi đi em!
Anh ta biến mất, bỏ lại Hiểu Nguyệt giữa nhà hát vắng lặng này.
Về tới nhà, cô gặp sư phụ đang đứng chờ ở đó.
Sư phụ chỉ nói mỗi một câu:
- Bỏ đi con! Sư phụ không muốn mất con.
Hiểu Nguyệt úp mặt vào lòng sư phụ òa khóc; cô cảm thấy mình không còn tí sức lực nào nữa. Cuối cùng, cô cũng quyết định từ bỏ ý định giết Giang Ngạn Hoa.
Dường như sự việc này dần trôi vào quên lãng. Cô lại tiếp tục giúp sư phụ và sư huynh đi bắt ma cho người ta. Chỉ có điều bây giờ cô không được vui vẻ như trước, ít cười, ít nói, trông cô lúc nào cũng đăm chiêu.
Một ngày nọ có hai người khách tới nhà. Sư phụ vui ra mặt, vội sai Hiểu Nguyệt rót trà mời khách rồi đi chợ mua đồ ăn ngon đãi khách.
Mới bước ra cửa, cô phát hiện mình quên không mang tiền liền quay lại lấy. Đi ngang qua cửa sổ phòng khách, cô nghe loáng thoáng tiếng sư phụ:
- Cảm ơn hai vị đã nhận lời xuống núi giúp đỡ.
- Không có gì. Chúng ta không thể tiếp tục nương tay với loại ác ma đó mãi được. Không hiểu sao pháp thuật của hắn lại cao cường đến vậy.
- Nghe người ta nói, trước khi chết hắn đã có bản lĩnh thần thông, lẽ nào hắn là một dị nhân trời sinh.
- Đáng tiếc thay! Nếu hắn còn sống có thể trở thành cao nhân một thời đó.
- Bây giờ nói gì cũng vô dụng mà thôi. Hai vị chịu xuống núi giúp một tay là tốt lắm rồi. Mười năm trước tôi đã từng thất bại dưới tay hắn. Bây giờ lịch sử lại tái diễn đối với đồ đệ nữ của tôi. Bản thân tôi cũng hoàn toàn không muốn khử hắn bởi hắn chết cũng thật thương tâm. Nhưng bảy ngày trước, lại có một cô gái chết trong nhà hát của hắn. Hắn đã cướp đoạt mạng sống của rất nhiều người, do vậy tôi quyết định không thể để cho loại ác quỷ này tiếp tục hoành hành nữa. Nếu không làm được việc này, tôi cũng không xứng là pháp sư nhà họ Kha nữa.
Lòng Hiểu Nguyệt quặn đau, cô quay đầu đi luôn.
Cô trốn trong nhà hát chờ tới tận tối nhưng vẫn chưa thấy Giang Ngạn Hoa xuất hiện. Cô lo sợ không biết lúc nào sư phụ và hai vị cao nhân sẽ xông vào đây. Giả sử hai bên có giao chiến thật, cô cũng không biết mình mong ai thắng. Trong lòng cô vẫn biết sư phụ làm như vậy là đúng nhưng cô lại không muốn Giang Ngạn Hoa bị đánh cho hồn xiêu phách tán.
Chờ mãi tới khi trăng lên cô mới thấy Giang Ngạn Hoa, anh ta đang dựa vào cửa sổ im lặng nhìn cô.

Hai người họ vẫn như mọi lần, một người đứng trước cửa sổ, một người ngồi trên ghế tựa. Ánh trăng vẫn rọi vào cửa sổ, cả hai – một người, một ma, cùng lặng lẽ ngắm trăng sáng.
- Anh có thể ngừng giết người được không?
- Vậy em có thể đừng rời xa anh được không?
Nói xong họ lại chìm vào trầm tư.
- Sư phụ em đã gọi người đến thu phục anh đấy. Anh mau chạy đi.
- Anh còn có thể đi đâu nữa đây? Không phải anh sợ bọn họ bởi cho dù bọn họ có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của anh.
Giang Ngạn Hoa bay tới trước mặt Hiểu Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói tiếp:
- Kỳ thực, để giết anh cũng rất đơn giản, bởi tử huyệt của anh nằm ở hai mắt.
Hiểu Nguyệt cũng không hiểu tại sao anh ta lại nói với cô điều này. Cô đang nghĩ miên man thì anh đã đặt trên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Thời gian không thể dừng lại được nhưng hồi ức của họ giống như sự hòa quyện giữa trời và đất. Hiểu Nguyệt như tan đi trong niềm hạnh phúc.

Đột nhiên, ngoài cửa vọng lên tiếng của sư phụ:
- Hiểu Nguyệt à, sao con dám…
Cô sợ hãi đẩy anh ra.
Hai ngón tay đã được tẩm tinh chất hoa phượng tiên đỏ tươi chọc vào mắt của Giang Ngạn Hoa. Trông anh ta lúc này giống như một miếng ngọc bị vỡ, cứ từ từ rơi xuống rồi biến mất trên mặt đất. Cô không nhìn được nét mặt anh ta, thậm chí không kịp nhìn vào mắt anh ta; do vậy cô không biết anh có muốn trăng trối điều gì? Cô nghẹn ngào không nói năng gì rồi quỳ xuống đất. Cô cứ điên loạn lần mò trên đất để tìm anh. Mặt đất thô ráp làm mười ngón tay trắng mịn của cô rỉ máu song cô vẫn tiếp tục tìm kiếm .
Một con ma làm sao có thể dễ dàng bị giết như thế được? Hơn nữa anh ta có phép thuật cao siêu lắm mà? Sao lại có thể dễ dàng bị giết kia chứ? – Cô thầm nghĩ.
Chính cô đã giết anh ta, chính cô tự tay phá tử huyệt của anh ta.
Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, cô ngã ra đất bất tỉnh. Sư phụ cô đã tiễn hai cao nhân lên núi. Sư huynh Kha Đạo trông nom cô. Cứ nhắm mắt lại cô lại thấy khuôn mặt của Giang Ngạn Hoa hiện ra trước mặt, không còn cười thì giận, hoặc coi khinh, hoặc làm mặt quỷ.
Anh ta không những là ma mà còn là ác ma; giờ đây anh đã biến mất thật rồi.
Cô tự trấn an anh ta là ác ma nhưng cũng chẳng có ích gì, cô mất hết lý trí. Cô cũng không biết tự lúc nào, cô đã phải lòng anh ta. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại yêu một con ma. Chờ tới khi cô biết được thì mọi chuyện đã quá muộn.
Anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại?
Cô cứ gào thét trong tim.
Không, không, nhất định phải có cách nào đấy để cứu anh chứ? Đã là nhà họ Kha, đương nhiên phải có cách rồi. Cô trốn trong gác xép rồi lật mọi loại sách ra xem. Lúc còn nhỏ cô nhớ có lần sư phụ nói với cô rằng, chỉ cần lập đàn tế mời sư tổ đến thì có thể giải quyết được khó khăn trong nhân gian. Xem hết cuốn sách đã ố vàng trong gác xép tối tăm, Hiểu Nguyệt nở một nụ cười mãn nguyện.
Trời đã khuya, cô vội khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất rồi cầm đồ cúng tế đi. Đi tới nhà hát đó, cô vòng vào phía sau chỗ hồ sen rồi lập đàn tế tại đó. Cô bắt đầu làm phép.
Đột nhiên ai đó ngăn cô lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là sư huynh.
- Sư muội à, muội không nên làm thế, có thể muội sẽ chết đấy. Chỉ vì một con ma mà phải chết có đáng không?
- Đáng.
- Anh ta là một con ma. Cho dù muội làm phép cho anh ta sống lại thì anh ta vẫn chỉ là ma thôi; muội cũng không thể sống cùng anh ta được mà.
- Muội chẳng quan tâm đến việc anh ta là người hay là ma, là người tốt hay xấu hoặc có thể sống cùng nhau không. Điều quan trọng là muội cần anh ấy tồn tại trên thế gian này, để muội có thể cảm nhận được là tốt rồi.
- Dựng đài tế là việc tối kỵ của nhà họ Kha. Lập đàn tế xong, mời được sư tổ, đương nhiên muội sẽ được toại nguyện nhưng muội có biết muội sẽ phải đi qua cửa lửa, cửa côn trùng và cửa dao. Không những thế, muội còn phải mất thứ đẹp nhất, quý giá của mình để đổi cho sư tổ. Phải hy sinh nhiều như thế mới có thể được như ý. Nhưng cũng có khi muội phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, muội biết không?
- Sư huynh à, muội không sợ chết, muội cũng chẳng sợ ma, muội chỉ sợ cô đơn thôi, huynh có biết không? Nếu bắt muội một mình ở mãi một chỗ một năm, một trăm năm, một ngàn năm. Cảnh đẹp như thế này lại chỉ có một mình muội ngắm. Muội không thể ở cùng người muội yêu thương nhất bởi anh ấy đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Đến cả ánh trăng đẹp đẽ kia anh ấy cũng không thể chia sẻ với muội. Nếu phải sống như thế, muội thà chết còn hơn.
Nhân lúc sư huynh không để ý, Hiểu Nguyệt nhanh tay điểm huyệt sư huynh. Cô lại cầm bó hương lên, lần này lại một cánh tay nữa xuất hiện nắm chặt tay cô. Cô không dám ngẩng lên nhìn bởi cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Giang Ngạn Hoa.
- Anh vẫn chưa tiêu tan ư? – cô khẽ hỏi.
- Anh nghĩ rằng làm thế sẽ khiến em vui lên một chút.
- Tử huyệt của anh không nằm ở mắt?
- Anh làm gì có tử huyệt chứ; em chính là tử huyệt của anh.
Cô ngẩng cao đầu, lần đầu tiên dưới ánh trăng cô chăm chú nhìn anh, nhìn cả lông mày, mắt và cả nét biểu cảm trên khuôn mặt anh nữa; cô muốn ghi hình ảnh thân thương này vào tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ngây thơ của mình.
- Em biết rằng em sẽ không có cơ hội để được nhìn anh dưới ánh mặt trời rạng ngời. Tuy thế em nguyện trả mọi giá cho việc anh được nhìn thấy mặt trời. – Hiểu Nguyệt chậm rãi nói từng từ.
- Cho dù em có hy sinh bản thân mình để cầu cứu sư tổ rửa sạch tội lỗi cho anh, để anh có cơ hội được đầu thai làm người thì cũng có nghĩa lý gì? Bởi anh có thể phải mất em mãi mãi, do anh không biết em đang lưu lạc ở đâu. Nếu không có em thì làm ma hay làm người đối với anh có gì khác biệt đâu?
- Khác biệt nhiều lắm chứ. Nếu anh làm ma em sẽ rất đau lòng, bởi em biết anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Còn nếu anh làm người, cho dù em không được ở cùng anh thì em vẫn biết anh sẽ được quen với rất nhiều người. Chỉ cần biết được điều đó em đã rất vui rồi. Cho dù kiếp này hay kiếp sau cũng không quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là em biết rằng anh được bình an.
Hương cúng đã rơi vào trong hương án.
Lửa tế đã cất lên, không ai có thể ngăn chặn được nữa. Giang Ngạn Hoa và sư huynh như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài đài tế.
Hai người đàn ông chỉ biết giương mắt lên nhìn người con gái yêu quý của mình đi chân trần trên lửa, rồi hằng hà sa số những con côn trùng từ đâu rơi xuống người cô, gậm nhấm da thịt cô. Mọi thứ đã quá muộn để cứu vãn rồi.
Cuối cùng, sư tổ cũng xuất hiện. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông uể oải nhìn Hiểu Nguyệt ở dưới đài tế.
- Con gọi ta đến để làm gì?
- Con chỉ muốn cầu xin sư tổ giúp cho Giang Ngạn Hoa được siêu độ, được đầu thai làm người.
- Dễ ợt, thế con có gì đổi cho ta?
- Thế sư tổ cần gì?
- Con xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thế kia, ta cần vẻ đẹp của con, con đồng ý không?
- Con sẵn lòng.
- Thôi ta không cần lấy mạng của con nữa. Chúng ta cam kết: vật đổi vật; ta chỉ cần vẻ đẹp của con là được rồi. Này con, tại sao người nhà họ Kha lập đàn đều là để cầu xin cho người khác vậy?
Ông lão ca cẩm một hồi rồi chỉ vào Giang Ngạn Hoa, chỉ thấy anh ta cứ dần dần trong suốt như thủy tinh.
Hiểu Nguyệt chạy về phía đó, hai người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Anh ta nhìn thấy cô dần dần xấu xí đi, cô nhìn thấy anh càng lúc càng trong suốt.
Cô không khóc mà nở một nụ cười mãn nguyện, bởi cô tình nguyện làm việc này.
- Từ trước đến giờ, anh chưa biết yêu một người lại đau khổ thế này!
- Bây giờ, em đã biết yêu một con ma lại hạnh phúc đến thế!
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trên không trung, Giang Ngạn Hoa đã hoàn toàn biến mất. Ngọc bội trên cổ Hiểu Nguyệt tự nhiên rơi xuống đất.
Cô cúi xuống nhặt miếng ngọc bội lên rồi chầm chậm bỏ đi. Bóng cô khuất xa dần. Nhìn đằng sau, trông cô già lụ khụ. Ánh trăng mờ rọi xuống con đường trước mặt cô lặng lẽ, quạnh hiu.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tình yêu là không khoảng cách
1 con người yêu chân thật sẽ hi sinh mọi thứ để bảo vệ cho người mình yêu
Dù có xa hàng ngàn ,hàng vạn quãng đường ,2 trái tim ,2 tâm hồn vẫn luôn bên nhau ,gắn kết với nhau♥


Who I'm?

Tôi là ai ? là gì ? giữa bộn bề cuộc sống này...
Tôi đã tự mình hỏi hàng trăm lần và cũng hàng trăm lần tôi ko thể trả lời đc


Nếu bạn nghĩ tôi là một cọng cỏ dại
Thưa vâng !
Đúng ! Tôi là cỏ dại nhưng là 1 cọng cỏ dại đầy bản lĩnh.Dù cho có vô vàn sự dẫm đạp thì tôi vẫn sống và tràn đầy sự kiên cường.
Nếu bạn nghĩ tôi là hoa bồ công anh
Phải rồi !
Tôi là một bồ công anh đầy hiên ngang,vươn cao mình theo làn gió và theo gió bay thật cao thật xa.
Nếu bạn nghĩ tôi là một đóa hướng dương
Cũng được !
Nếu thế thì chắc chắn tôi sẽ rất kiêu sa và đầy kiêu hãnh dưới ánh nắng mặt chói chang.
Còn nếu mà bạn nghĩ tôi là một tảng đá...
Ừ thì...cũng có thể
Nếu mà tôi là tảng đá thì tôi sẽ mãi vô tri vô giác,ko cần quan tâm đến bất kì điều gì cả...
.
.
.
Nhưng mà,sự thật thì tôi chả là bất kỳ thứ gì mà bạn đã ví cả.Tôi chính là tôi...là một cô gái rất bình thường.
Tôi cũng như bao người khác,tôi cũng muốn được có tình yêu,muốn đc nâng niu,muốn đc trân trọng và khát khao yêu thương...
Ấy thế mà nào có được như ước muốn đâu...
Tôi cũng đã từng ước mơ rất nhiều nhưng rồi cuối cùng thì sao ?
"Ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ"
Tôi đã từng có hạnh phúc ư ?
Ừ...là những hạnh phúc ko trọn vẹn...
Những hạnh phúc ko thể níu giữ lại dù cho...tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa....thì cuối cùng cũng chỉ biết "bất lực"
Đau không ?
Đau lắm chứ !

...Xa yêu thương
Từ bỏ một giấc mơ...
Ôm lấy hy vọng mong manh để rồi lại vô vọng từ chính những gì mà mình đã khát khao ấy...
Tôi không biết tại sao mà cuộc đời lại cho tôi quá nhiều nỗi đau...
Số phận đặt ra cho tôi kiếp sống của một kẻ cô đơn ko tình yêu,ko mơ ước
Định mệnh tạo hóa cho tôi 2 chữ "cô đơn"

Để rồi tôi lại luôn lầm lũi,một mình gặm nhắm lấy nỗi đau của chính mình trong tuyệt vọng...
Tôi không thể biết đc sau này mình sẽ ra sao....sẽ như thế nào nữa...
Nhưng tôi biết rõ...tạo hóa vẫn sẽ mãi mãi không buông tha cho tôi đc sống và đc có một hạnh phúc trọn vẹn mà sẽ mãi mãi là một hạnh phúc mong manh,một hạnh phúc xa mãi...xa tầm tay...
Cứ mỗi lần tôi muốn nắm giữ điều gì...thì y như rằng...nó lại vụt tan như làn khói...
Tôi mệt quá...
Tôi ko muốn nằm giữ lấy điều gì nữa
Chỉ còn biết vững tin và trân trọng lấy những gì còn lại trước mắt
Tiếp tục bước tiếp trên con đường dài vô tận

Dù cho chỉ còn lại một mình
Thì tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng...
Vì tôi là chính tôi
Là một cô gái có vẻ ngoài khá mạnh mẽ nhưng bên trong tâm hồn...tôi chỉ là 1 làn sương mỏng manh có thể bị xé toạc ra...bất cứ lúc nào...
...
Vẫn phải cố gắng ư ?
Dù rằng....đã thật sự muốn gục xuống
Nhưng thà là phải lết đi chăng nữa thì tôi cũng nhất quyết ko để cho cái cuộc đời độc ác này được đắc thắng đâu*Cười*